Ở tuổi 32, sau những thử thách và gian khổ, HieuPC ngồi xuống và rút ra những bài học từ cuộc đời đặc biệt của mình.
Một con đường lạc lối
Bạn đang xem: HieuPC: ‘7 năm trong tù bên Mỹ, giờ tôi phải sống khác để bù đắp và báo hiếu’
* Con đường trở thành một hacker “nổi tiếng” của bạn bắt đầu từ đâu?
– Tôi đã tiếp xúc với máy móc từ khi còn rất trẻ, vì gia đình kinh doanh đồ điện tử và máy tính. Khi 4-5 tuổi, tôi đã thường xuyên phá hỏng máy móc. Vào lớp 6, do đam mê máy tính, ba mẹ cho tôi học lớp vi tính cơ bản.
Trong mùa hè lớp 7 – 8, tôi được gửi đến TP.HCM để học lớp quản trị mạng và lập trình website. Do quá mê máy tính, tôi đã bỏ qua việc học các môn khác, bị gia đình cấm nhưng tôi cố tình trốn ra khỏi nhà, tự mình đi từ Khánh Hòa đến TP.HCM để theo đuổi đam mê.
Đến lớp 10, tôi đã gia nhập “thế giới ngầm”, nơi các hacker chuyên kiếm tiền bằng các hoạt động phi pháp.
Từ khi 14 tuổi, tôi đã thành công trong việc hack nhiều hệ thống ngân hàng, các trang web bán hàng trực tuyến và đã chia sẻ thành công trên các diễn đàn. Lúc đó, tôi là một đứa trẻ nên chỉ coi đó là trò vui và để kiểm tra khả năng của mình mà không nghĩ đến sự vi phạm pháp lý và hậu quả mà nó gây ra.
Vì vậy, nhiều người đã nói rằng tôi nên sử dụng khả năng của mình để kiếm tiền, và họ đã hướng dẫn tôi cách kiếm tiền bằng cách mua bán thông tin ngân hàng, thẻ tín dụng, tài khoản game… Tôi đã choáng váng vì kiếm tiền trở nên quá dễ dàng. Đây là khi con đường lạc lối bắt đầu.
* Sau đó, bạn tiếp tục kiếm tiền như thế nào?
– Thời điểm đó, số tiền kiếm được đã đủ để tôi đi du học ngành mạng máy tính tại Đại học Unitec, New Zealand. Tuy nhiên, trong quá trình học, tôi phát hiện rằng hệ thống mạng của trường có lỗ hổng và đã báo cho trường, nhưng không ai quan tâm.
Tự tin và tham vọng lại bùng lên, tôi đã hack toàn bộ hệ thống của trường. Sau đó, tôi tiếp tục sử dụng lỗ hổng đó để hack các trang web khác, trong đó có nhiều trang web bán hàng trực tuyến và thẻ tín dụng, lấy thông tin cá nhân rồi bán cho các tổ chức phạm pháp hoặc tự sử dụng để mua đồ điện tử cho mình. Nhưng tôi đã bị theo dõi và bị đuổi học, nên tôi phải trốn trở về Việt Nam.
Đến Việt Nam, khi nhìn thấy sự đau lòng của ba mẹ, tôi đã hứa sẽ bỏ qua tất cả và học tập một cách nghiêm túc. Vì thế, tôi nộp hồ sơ vào Trung tâm ITEC thuộc Trường Đại học Khoa học Tự nhiên TP.HCM. Nhưng thật không may, tại đây tôi lại phát hiện lỗ hổng an ninh thông tin của trung tâm và đã cảnh báo, nhưng không ai lắng nghe. Vì vậy, tôi tiếp tục hack để lấy đề thi, sau đó chia sẻ cho bạn bè, nơi mà ai ai cũng đạt được 10 điểm.
Sau khi nhận thấy rằng việc trộm cắp thẻ ngân hàng dễ bị phát hiện, thông qua những gợi ý từ bạn bè, tôi đã nghĩ đến cách kiếm tiền an toàn hơn, đó là lấy thông tin cá nhân của người dân Mỹ từ một trang web lưu trữ và đăng tải lên trang web để mọi người truy cập phải trả 1 đôla/thông tin thông qua hệ thống tiền ảo. Tôi đã kiếm được từ 5.000 – 10.000 đôla Mỹ mỗi ngày.
Xem thêm : Ly kỳ sự tích về Bà Chúa Xứ Núi Sam ở vùng Châu Đốc An Giang
Tuy nhiên, do công ty quản lý thông tin cá nhân người Mỹ phát hiện và sửa lỗi hệ thống, tôi đã nghĩ ra một cách làm tinh vi và bền vững hơn, đó là tạo giấy tờ giả để ký kết hợp đồng trao đổi thông tin với một công ty lớn hơn.
Từ đó, tôi đã truy cập vào hệ thống mà không cần hack nữa. Sau hai năm, mật vụ Mỹ phát hiện tài khoản mà tôi tạo để truy cập là giả mạo giấy tờ không hợp pháp, vì vậy tôi đã mất quyền truy cập.
“Du học” trong nhà tù
* Sau những hoạt động ngầm, liệu bạn đã có một dấu chấm hết?
– Vào tháng 2 năm 2013, một người bạn nước ngoài mà tôi chưa từng gặp nhưng cùng hoạt động trong “thế giới ngầm” đã mời tôi tham gia một “nhiệm vụ” khác. Do lòng tham nổi lên, tôi đã đồng ý. Cùng với chị gái, chúng tôi đi du lịch đến đảo Guam và sau đó bàn chuyện kinh doanh.
Tôi không ngờ rằng người bạn này đã hợp tác với cảnh sát Mỹ để tiếp tục bắt các tội phạm mạng khác và tôi là một trong số đó. Cảnh sát Mỹ còn hợp tác với Apple để theo dõi một người trong đường dây của tôi ở Nga.
Người này đã mua một chiếc máy tính và người của Apple đã cài đặt phần mềm theo dõi vào máy, vì vậy tất cả các cuộc trao đổi giữa tôi và người này đều bị cảnh sát Mỹ nắm giữ.
Tôi nhớ rõ ngày đó, ngày 7-2-2013, khi chị em tôi vừa đến sân bay đảo Guam, các mật vụ Mỹ đã xuất hiện. Tôi nghĩ trong lòng: “Đây là tận cùng! Tôi đã bị chỉ định”. Tôi bị đưa đến một trại giam không có giường, chỉ có một tấm vải mỏng đắp lên đất lạnh.
* Làm thế nào để vượt qua những ngày trong nhà tù?
– Trong hai tháng đầu tiên trong tù, tôi cảm thấy như trời đen gối đầu với án tử hình ban đầu là 40 năm, sau đó được giảm xuống 13 năm nhờ việc hợp tác với cảnh sát Mỹ trong việc bắt giữ những tội phạm khác trong đường dây ngầm.
Ban đầu tôi có ý định tự tử bằng cách treo cổ, nhưng khi nghĩ đến cha mẹ và những người thân yêu, tôi quyết định phải sống để gặp lại gia đình. Tôi đã được chuyển đến nhiều nhà tù khác nhau.
Điều kiện sống trong nhà tù ở Mỹ không quá khốc liệt. Tôi được tham gia các khóa học về tâm lý, kinh thánh, kinh doanh, kỹ năng mềm… Sau khi học xong, tôi được làm việc trong nhà bếp, làm vườn, cắt cỏ…
Tôi được gửi đến một trường quân sự trong 9 tháng, với vai trò là một người hướng dẫn, tư vấn tâm lý cho những người bị nghiện ma túy, chia sẻ câu chuyện của mình và giúp họ học về kinh thánh và đạo đức.
Xem thêm : Chà là tươi Ai Cập
Tôi đã mở lòng mình ra, học hỏi và tìm đến những con người tích cực trong nhà tù để tạo định kiến. Tôi tự học vẽ, gấp giấy origami và dạy các bạn tù khác. Tôi đã làm thiệp, rèn viết chữ đẹp…
Tôi đã biến những ngày trong nhà tù thành các buổi “du học” và thực sự học được rất nhiều về giá trị cuộc sống, đạo đức và tinh thần. Điều này đã biến tôi trở thành một con người hoàn toàn mới.
Mong muốn thực hiện nhiều dự án miễn phí cho cộng đồng
* Nhìn lại thời gian trong tù, bạn nhận ra điều gì quý giá nhất?
– Khi tôi ở trong tù, điều tôi lo lắng và đau buồn nhất là gia đình. Trước đây, khi có tiền kiếm được, tôi thường làm từ thiện: hàng tuần tôi gửi 10 – 20 triệu đồng cho quỹ từ thiện của một trang báo trực tuyến, tôi cũng đã giúp các bệnh viện trả cho những người nghèo… Nếu ai không có đủ tiền để trả viện phí, tôi cũng chi trả thay họ, có khi làm đến vài chục triệu đồng.
Tuy nhiên, sau khi bị bắt, ba mẹ đã phải bán hết 7 căn biệt thự và 3 chiếc xe để đảm bảo tiền cho luật sư. Tất cả những gì tôi kiếm được như mây khói. Khi gặp lại ba mẹ sau 7 năm xa cách trong tù, ba bị ung thư đại tràng và mẹ trở nên yếu đuối và gầy gò. Tôi phải nén nước mắt, quyết tâm sống khác để báo đáp lòng hiếu thảo của ba mẹ.
Tự do mang lại cho tôi một cảm giác hạnh phúc lớn, vì vậy tôi phải sống một cách xứng đáng với những ngày tự do đó. Khi còn có tiền bạc, tôi không bao giờ ngủ ngon vì luôn cần nghĩ về cách hack thông tin, cách che giấu để không bị phát hiện…
Sau bảy năm trong nhà tù, tôi đã nhận ra giá trị thực sự của con người. Vì vậy, từ bây giờ, tôi sẽ sử dụng ngày tự do của mình và khả năng của tôi để làm những việc có ích, để có thể ngủ một giấc ngon lành.
Đặc biệt, tôi nhận ra giá trị tâm hồn và đạo đức của nghề nghiệp trước khi trở thành một người xuất sắc.
* Nhưng bạn còn trẻ, chưa phải là hết hy vọng. Trong thời gian tới, bạn có dự định gì?
– Trong thời gian ở tù, tôi đã viết được 7 quyển nhật ký bằng tiếng Anh. Trong mỗi quyển, tôi đã tạo ra những ý tưởng về kinh doanh, kỹ thuật an ninh mạng… để sau khi ra tù tôi có thể thực hiện.
Hiện tại, tôi đang tham gia các hội thảo trực tuyến về an ninh mạng và có một số dự án như việc viết sách chia sẻ về cuộc sống và kỹ thuật an ninh.
Tôi cũng muốn tổ chức các buổi học miễn phí, chia sẻ kiến thức về mạng. Trong tương lai, tôi muốn mở một công ty về an ninh mạng để phục vụ lợi ích cộng đồng mà không chỉ tập trung vào tiền bạc.
Nguồn: https://stamboom-boden.com
Danh mục: Là Ai