Tại Việt Nam, Thúc Lĩnh trở nên nổi tiếng sau khi tham gia chương trình “Cuộc đua kỳ thú”. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, anh còn là ứng cử viên của nhiều chương trình thể thao.
- Thứ sáu ngày 13 thực sự muốn biến Tommy Jarvis thành kẻ giết người
- Tiểu sử Thượng Tọa Thích Chân Quang là ai? Có lừa đảo không? Sự thật là cháu Bác Hồ?
- Đi tìm tác giả bí ẩn T.T.Kh
- 4 điểm trùng hợp kinh dị trong vụ án bí ẩn Elisa Lam: Cái chết đã được đoán từ 11 năm trước, nơi chôn cất cũng có mối liên quan không ngờ?
- Kim Long Nam Group và bóng dáng Tập đoàn Phương Trang của Chủ tịch Nguyễn Hữu Luận
Tuy nhiên, Thúc Lĩnh không bao giờ chỉ vì muốn “được người ta biết đến rộng rãi” mà làm việc mà không suy nghĩ và xuất hiện trên truyền thông bằng mọi cách. Anh tạo cho người đối diện cảm giác thân thiện và tin tưởng vào một người giải trí có tri thức.
Bạn đang xem: Thúc Lĩnh Lincoln: Như mạch nguồn trở về
“TÔI TỰ HÀO VÌ LÀ NGƯỜI VIỆT”
– Lần đầu tiên Thúc Lĩnh trở về Việt Nam là khi nào? Những kỷ niệm trong khoảng thời gian đó còn đọng lại trong bạn là gì?
Cha tôi đã đến Pháp định cư khi tôi 12 tuổi, sau đó nhiều lần cha mới quay về Việt Nam gặp mẹ. Theo truyền thống gia đình, cha mẹ tôi thường dẫn tôi trở về quê hương. Tôi có vô số kỷ niệm, nhưng có một kỷ niệm không cần hình ảnh để nhớ, khi tôi khoảng 11, 12 tuổi gì đó. Lạ thay, tôi không nhớ nhiều về Sài Gòn, ngoại trừ khách sạn mà gia đình tôi ở và đi chơi công viên Tao Đàn cùng cha mẹ. Nhưng điều vui nhất và để lại ấn tượng sâu sắc nhất là những chuyến về quê ngoại ở Chợ Lách, Bến Tre. Tôi nhớ dòng sông mướt trước nhà, nhớ những trò nghịch ngợm, buộc con sâu lá dừa, làm chong chóng với những người em họ.
– Vậy còn ở Pháp, bạn có tiếp xúc nhiều với người Việt không?
Khi tôi 18, 19 tuổi, tôi mới bắt đầu gặp người Việt. Trước đó, khi đi học, nếu gặp ai đó là người châu Á chứ không phải người Việt. Sau khi vào lớp 6, tôi mới gặp một số bạn gốc Việt nhưng không biết tiếng Việt nên không thể chia sẻ với họ về văn hóa. Mãi sau đó, khi tôi học tiếng Việt, tôi mới gặp một người bạn Việt học sang Pháp và có giọng miền Nam, tôi rất thích. Cũng nhờ bạn đó, tôi mới biết có hội sinh viên Việt Nam tại Pháp. Họ tổ chức nhiều cuộc thi vui nhộn và hấp dẫn, tôi đăng ký tham gia và có nhiều cơ hội tiếp xúc với bạn bè Việt Nam hơn.
– Bạn học tiếng Việt từ khi nào mà đã nói được tốt như thế?
Xem thêm : Kim Tiểu Long: Tôi và Thanh Ngân không có số làm vợ chồng
Từ nhỏ, tôi đã học tiếng Việt với mẹ, vì mẹ tôi là giáo viên. Ở nhà, chúng tôi luôn nói tiếng Việt, chỉ khi vào trường mới sử dụng tiếng Pháp. Cha tôi chỉ dạy tôi một từ tiếng Pháp duy nhất là “lận lưng” nghĩa là nhà vệ sinh. (cười) Sau khi vào trường, tôi phần lớn tự học, nhưng vì não chưa đồng bộ giữa hai ngôn ngữ, nên tôi thường nói lầm rất nhiều trong ba năm lớp 1, 2, 3. Đến mức cô giáo phải mời cha mẹ lên để hỏi tình hình.
– Vậy Thúc Lĩnh có cảm thấy khó hòa nhập với bạn bè trong trường không?
Ôi, may mắn là các bạn trong lớp rất thú vị với điều đó. Họ thường hỏi tôi là “nếu dùng tiếng Việt để nói cái này, cái kia thì như thế nào?” Thật là vui!
KHÁT KHAO MANG ĐẾN TIẾNG CƯỜI
– Thúc Lĩnh luôn tràn đầy năng lượng, nhưng đằng sau sự tràn đầy đó, có những điều gì?
Tôi nghĩ tôi sẽ nghe và quan sát nhiều hơn. Thú thật mà nói, tôi vẫn còn ngại ngùng rất nhiều, đặc biệt là trước phụ nữ. Chỉ cần thấy phụ nữ là tôi cảm thấy mặt đỏ bừng. Vào thời điểm đi học, tôi thường để ý một cô bạn mãi mà không dám nói chuyện. Bây giờ, tình hình vẫn chưa thay đổi! (cười)
– Trong thời đi học đó, Thúc Lĩnh đã nghĩ mình sẽ trở thành người như thế nào khi lớn lên?
Ở tuổi nhỏ, tôi thích làm điều gì đó khiến mọi người cảm thấy vui. Đó không phải là diễn hài mà là có thể kể những câu chuyện thú vị. Tôi vẫn nhớ trong học kỳ 2 năm lớp 5, tôi được đóng vai ông trưởng giả trong vở hài kịch của Molière, tôi đã nghịch ngợm và mặc nón lá, áo bà ba lên sân khấu, diễn xuất hài hước khiến cả trường phát cuồng. Khi đó, tôi chưa biết mình sẽ làm gì khi lớn lên, nhưng cảm giác đó rất kỳ lạ và thú vị.
Chị cũng biết, đa số con cái của những gia đình định cư ở nước ngoài đều chịu áp lực rất lớn từ cha mẹ. Điều này là lẽ đương nhiên, bởi cha mẹ nào cũng muốn con cái mình có một cuộc sống ổn định và đầy đủ. Tôi cũng không là ngoại lệ. Tôi vẫn tiếp tục học tập, tốt nghiệp để an toàn và để ba mẹ yên tâm, dễ sống ở bất cứ đâu. Nhưng đồng thời, tôi vẫn nghe theo lời gọi của trái tim mình. Khi tôi quyết định trở về Việt Nam, mẹ không thể hiểu tại sao tôi từ bỏ mọi thứ, một công việc ổn định và thu nhập tốt, những gì mà rất nhiều người mơ ước ở bên kia biển cả? Mẹ càng không thể hiểu tại sao tôi trở về khi nhiều người trong nước lại muốn đi sang nước ngoài định cư.
– Vậy bạn đã thuyết phục ba mẹ bằng cách nào?
Bằng cách làm việc và cống hiến hết mình. Cho đến nay, tôi biết rằng ba mẹ, đặc biệt là mẹ, vẫn chưa thật sự hài lòng. Điều này là dễ hiểu vì mẹ tôi đã phải chịu rất nhiều áp lực. Ngay cả khi tôi mới trở về đây, tôi cũng rất bối rối. Lần đầu tiên trong đời, tôi không biết liệu cuối tháng có đủ tiền để trả tiền nhà không? Tôi không biết tương lai sẽ ra sao và phải làm thế nào để thích nghi. Nhưng dần dà, mọi thứ đã ổn. Công việc bắt đầu tìm đến như một sự trả công cho những nỗ lực không ngừng của tôi.
– Mọi người thường đặt kế hoạch 5 năm, 10 năm để đạt được những mục tiêu này mục tiêu khác. Với bạn thì sao?
Tôi luôn sẵn sàng. Như một cuộc đua dài, để có thể chạy xa, bạn phải khởi động tốt trước mắt. Nếu tôi nghĩ đến những gì tôi sẽ làm trong 5 năm, 10 năm tới, có vẻ như tôi tự mãn quá. Hiện tại, tôi nghĩ về việc làm thế nào để trong hai ba năm tới, ba mẹ có thể trở về, tôi có thể đón ba mẹ bằng chiếc xe của tôi, và họ có thể xem các bộ phim tôi đóng. Còn xa hơn, tôi chưa nghĩ đến. Đó vẫn cần nỗ lực hơn và cần cả sự may mắn. Tôi không cần trở nên nổi tiếng, nhưng tôi khao khát có thể làm điều gì đó khiến mọi người cảm thấy vui. Có lẽ, tôi vẫn đang tìm kiếm khoảnh khắc đứng trên sân khấu của vở diễn Molière ngày nào đó.
Cảm ơn Thúc Lĩnh đã chia sẻ!
Box: “Tôi thích những môn thể thao vận động, đặc biệt là những môn mạo hiểm như: vượt thác, giữ thăng bằng trên cao, nhảy bungee jumping,… Đôi khi, đối mặt với các môn thể thao mạo hiểm, mọi người rất sợ và không tin vào khả năng của bản thân, nhưng tôi luôn khao khát vượt qua thử thách và vượt lên trên nỗi sợ hãi đó”.
—
Linh Mai (Tạp chí Phái Đẹp ELLE)
Nguồn: https://stamboom-boden.com
Danh mục: Là Ai