Bài viết của Thanh Ngôn
[MINH HUỆ 25-8-2007] Trịnh Bản Kiều, tên khai sinh là Trịnh Tiếp, được biết đến với danh xưng Bản Kiều. Ông sinh sống tại Giang Tô, Hưng Hóa và đã trở thành nhà quan với danh hiệu tiến sỹ dưới thời vua Càn Long của triều Thanh. Ông tạm trú ở Dương Châu và được người ta gọi là “Tam tuyệt” vì tài thơ, họa và thư pháp xuất sắc của mình.
Bạn đang xem: Văn hóa Thần truyền: Trịnh Bản Kiều làm quan hết lòng vì dân
Trước đây, ông đã làm quan Huyện lệnh huyện Phạm và huyện Duy ở Sơn Đông trong hơn 10 năm. Nhằm không gây phiền toái cho người dân, trong thời gian làm quan, ông không thể hiện quyền lực công khai và thường chỉ đi xa đơn giản bằng một bộ đồ dễ nhìn. Thậm chí, có lúc ông mặc quần áo bình dị và đi giày vải khi đi thăm hỏi người dân. Khi gặp phải người nghèo khó cần sự giúp đỡ, ông luôn đề cao việc cống hiến hết mình. Lúc đầu, Tiến sỹ Hàn Mộng Chu gặp khó khăn và đang trong tình cảnh tuyệt vọng, ông đã phát hiện và cảm thấy đau lòng. Ông sử dụng nguồn tài chính của mình để tài trợ cho ông ta thi đỗ và trở thành tiến sỹ. Ông cũng rất quan tâm và giúp đỡ các trẻ mồ côi. Khi trẻ em trong huyện không thể về nhà trong trời mưa, Trịnh Bản Kiều đã sai người mang cơm và giày dép đến cho họ. Dù là với người nô bộc, ông đã đối xử tốt với họ mà không phân biệt. Lo lắng rằng họ sẽ không dám nhận, ông đã đốt chết bản khế ước bán thân giữa gia đình và người hầu âm thầm, và luôn luôn giáo dục con cái mình và gia đình không được xúc phạm người nô lệ. Điều này cho thấy ông là một người tốt bụng, trung thực và luôn quan tâm đến nhân dân.
Một năm nọ, huyện Duy gặp phải một thảm họa, theo sách “Đào hoang hành”, “10 ngày bán một đứa trẻ, 5 ngày bán một phụ nữ”. Trịnh Bản Kiều đã sử dụng toàn bộ tài chính của mình và mở cửa kho để cứu trợ nhân dân. Cấp dưới đã khuyên ông không nên tự mình quyết định để tránh bị triều đình buộc tội. Tuy nhiên, Trịnh Bản Kiều tin rằng tính mạng của nhân dân đang gặp nguy hiểm. Nếu ông bị kết tội vì việc cứu giúp nhân dân, ông sẵn lòng chấp nhận. Ông còn khắc một con dấu để thể hiện lòng hận vì không thể giải quyết hết nợ nần và sự đói khát của nhân dân.
Xem thêm : Giải đáp mọi câu hỏi liên quan đến Bà Cô, ông …
Vì cố gắng cứu giúp nhân dân, Trịnh Bản Kiều bị những kẻ tham quan căm ghét và cuối cùng bị vu cáo và sa thải. Khi rời bỏ chức vụ, dân chúng tranh nhau để tiễn biệt ông. Ông không có xe ngựa và binh lính đi theo, chỉ thuê 3 con lừa. Một con để ông cưỡi, một con mang theo sách vở và cây đàn, và một con để người nô bộc cưỡi. Ông thật sự là một vị quan có”luồng gió thanh cao” và “không bị ô uế”.
Sau khi Trịnh Bản Kiều trở về Dương Châu, ông kiếm sống bằng nghề bán tranh và tập trung vào nghệ thuật sáng tác thơ, họa và thư pháp. Trong chức quan, Trịnh Bản Kiều luôn coi trọng đức hạnh và tinh thần tiết tháo và áp dụng chúng vào các tác phẩm của mình. Ông có tài năng vượt trội nhất trong việc vẽ tranh trúc, lan và đá, trong đó, vẽ tranh trúc là điểm mạnh nhất của ông. Bởi vì trúc biểu hiện tính thanh lịch và ngay thẳng, lan biểu hiện tính không theo chiều gió, và đá biểu thị tính kiên cường và vững chắc. Các tác phẩm thư pháp của ông không chỉ thể hiện kỹ thuật và tài năng mà còn chứa đựng triết lý kính trọng đạo đức và đạo nghĩa từ thời cổ, do đó các tác phẩm của ông được truyền tụng sau này, và ngày nay, mọi người yêu mến ông hơn.
Bản gốc Tiếng Trung: http://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/25/161497.html Bản gốc Tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2007/9/7/89309.html Ngày đăng: 11-2-2010, bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để gần hơn với nguyên bản.
Nguồn: https://stamboom-boden.com
Danh mục: Là Ai